Lúc này mình bối rối khó tả lắm. Em ấy lại ghi tiếp:
"Em đọc sách, lắng tiếng gió thổi, tiếng mọi người nói chuyện, tiếng chim kêu. Nhưng em khiếm thính khó khăn không nghe được"
"Em đặc biệt theo cách riêng của em mà. Anh cũng không có bình thường đâu"
"Anh bình thường mà"
"Không hề, anh bị bệnh tim bẩm sinh này, tim của anh đâu có như người bình thường"
"Em không hiểu, tim anh có bệnh ? còn bẩm sinh là sao ? Sao anh không có như người bình thường"
Nói chung tới đoạn này mình ko tiện ghi ra hết, khác nào kể khổ cho các bác
"Anh ăn nhiều rồi sẽ khỏe mạnh mà"
Mình cười lớn, rồi ghi:
"Em cũng sẽ khỏe mạnh"
"Em hy vọng sẽ học điều tất cả gần giống con người bình thường vì thiếu những điều ngôn ngữ khác nhau khó khăn cuộc sống"
"Đối với anh thì em rất bình thường"
"Là sao ạ?"
"Có nghĩa là... Em ở trong suy nghĩ của anh là em rất bình thường, anh vẫn có thể nói chuyện với em đây này"
Em ấy lúc này cười rất tươi, cười hồn nhiên mà hạnh phúc lắm
"Em thật tiếc, khiếm thính rất khó khăn đối mặt với bình thường. Khiếm thính thua xa bình thường"
maria ozawa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét