Vâng, biết chứ bác
Mà sẳn ngồi xem lại 1 đoạn nói chuyện của em với mình.
Lúc này là em ấy với mình đang ngồi ở ngay Nhà Hát Thành Phố ấy. Lúc đấy là buổi chiều, ẻm học xong thì mình qua đón đi luôn.
Bắt đầu câu chuyện linh tinh 1 hồi, thì ẻm hỏi :
"Anh vui vẻ, anh làm em vui vẻ luôn"
"Là sao em ?"
"Em không biết, bản thân em đó, nghĩ về gặp xảy ra sẽ buồn"
"Em buồn chuyện gì ?"
"Rất phức tạp, hoặc không ai nói chuyện sẽ buồn bã"
"À, em cô đơn đúng ko ?"
"Đúng đó, em không có bạn bè. Em ở nhà nhiều không có bạn"
"Thì anh là bạn em nè"
"Anh là con trai mà sướng gặp mấy con gái sẽ khiến anh hạnh phúc, em là con gái khiếm thính rất khó khăn cuộc sống"
"Ừ, anh cũng ít bạn bè lắm"
"Anh vui vẻ mọi lúc, anh nói chuyện. Anh lắng nghe được"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét